Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

Bốn cánh môi mân mê lấy nhau, Băng Linh Nhi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, theo bản năng tách nhẹ hàm răng, để đầu lưỡi Lạc Nam tiến vào trong dò xét…  

 

Chụt chụt…  

 

Đầu lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, Băng Linh Nhi hai mắt mê ly, trong miệng không ngừng tiết ra mật dịch để hắn nhấm nháp…  

 

Nam Cung Uyển Dung hiện tại đã là phụ nhân, đối với tình cảnh này không cảm thấy có gì không thể, nàng và phu quân còn làm những chuyện thầm kín hơn nhiều…  

 

Tiểu Sư cũng chả bận tâm, cuộn tròn trong lòng Lạc Nam đầy thích thú…  

 

Ngược lại có hai người cực độ gai mắt…  

 

“Không biết xấu hổ!”  

 

Tiêu Thanh Tuyền và nữ nhân sư phụ cùng lúc hừ lên một tiếng, hai người này có xem ai ra gì không?  

 

Lạc Nam bị hai nàng cảnh tình, lưu luyến hôn Băng Linh Nhi thêm vài cái, lúc này mới tách ra đôi môi…  

 

“Hừ, hừ…Linh Nhi thật thích!” Băng Linh Nhi thân thể nóng lên, môi đỏ trơn bóng ngập nước lẩm bẩm nói.  

 

“Ngoan, sau này cho nàng!” Lạc Nam cười cười xoa xoa đầu nàng, đem Băng Linh Nhi thả xuống.  

 

Nếu Lam Tịch đã đem Băng Linh Nhi cho hắn, đương nhiên Lạc Nam sẽ không từ chối, huống hồ hắn cũng rất thích nàng.  

 

Hiếm khi mấy nữ xuất quan, hắn cũng dành thời gian cùng các nàng ôn chuyện, ngay cả Hải Linh Lung và Côn Minh Nguyệt cũng được mang lên…  

 

Hải Linh Lung mặc dù không có chân, nhưng dễ dàng ngự trên không trung bay lượn, đuôi cá hoàng kim lấp lánh cao quý, khép nép ngồi trên đám mây Cung Đình Thụ, đầu tựa vào vai Lạc Nam, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc…  

 

Côn Minh Nguyệt gặp được Băng Linh Nhi, hai cái tiểu nha đầu chính thức gặp được bằng hữu, chỉ thoáng chốc đã kết thân với nhau, không ngừng gọi Linh Nhi tỷ tỷ…  

 

Xôn xáo chạy nhảy khắp Cung Đình Thụ chơi trò đuổi bắt…  

 

Lạc Nam vỗ vỗ cái trán, không biết sau này khi Minh Nguyệt hồi phục tâm trí của một Thất giai cường giả sẽ là cảnh tượng gì…  

 

Đám người vừa trò chuyện, vừa ngóng trông chúng nữ xuất quan, bởi vì đã có vài tòa Cung Điện đang rung động…  

 

Rốt cuộc, không ngoài dự đoán của Lạc Nam…  

 

Phượng Hoa Cung không ngừng vang lên tiếng nổ dữ dội, một cái đại trận sáng lấp lánh đột ngột xuất hiện đem toàn bộ Cung Điện bao trùm, chỉ thấy vô biên vô tận linh khí cấp tốc cuồn cuộn mà vào, hết sức kinh khủng…  

 

“Tụ Linh Trận cỡ lớn?” Sư phụ Tiêu Thanh Tuyền thốt lên, trong giọng điệu có một tia ngưng trọng…  

 

Có thể bố trí cấp bậc linh trận này, tu vi của Chiến Trận Sư ít nhất phải là Lục Cấp…  

 

Trong ánh mắt chờ đợi của Lạc Nam và mấy nữ, Hoa Ngọc Phượng một thân Phượng Hoa Y đoan trang mà cao quý ngự không mà ra, xung quanh nàng vô số trận văn huyền ảo chiếu rọi, gương mặt xinh đẹp cao ngạo ngẩng đầu…  

 

Má đào xinh hoa, mũi quỳnh tô điểm, môi đỏ nhẹ nhếch đầy kiêu kỳ, mái tóc đen tuyền óng ả như thác, phủ xuống lưng cong, có thể dùng hai từ tuyệt mỹ để hình dung…  

 

Có thể trong thời gian ngắn ngũi như vậy đột phá Chiến Trận Sư Lục Cấp Trung Kỳ, là điều nàng hoàn toàn không dám nghĩ đến trước đây…  

 

“Lục Cấp Trung Kỳ, thiên phú về mặt Trận Đạo của nàng ấy không kém gì Đan Đạo của Tiêu Thanh Tuyền!” Kim Nhi một lần nữa mở miệng cảm thán…  

 

Công tử nhà mình đúng là tốt số, vây quanh hắn toàn là nữ nhân có tiềm lực cực lớn…  

 

“Phượng Nhi!” Lạc Nam nhìn thân ảnh xinh đẹp cao ngạo kia, vui mừng kêu gọi một tiếng…  

 

Hoa Ngọc Phượng thân ảnh rung lên, đôi mắt tròn xinh đẹp vô thức nhìn lại, bắt gặp Lạc Nam đang ngồi cùng chúng nữ…  

 

“Hai mỹ nhân? Tiêu Thanh Tuyền? hừ, lại trăng hoa rồi!”  

 

Nhìn thấy mỹ nhân ngư lạ mặt như Hải Linh Lung và đại mỹ nữ thành thục như Côn Minh Nguyệt, lại thấy thiếu nữ thiên tài Tiêu Thanh Tuyền ngoan ngoãn ngồi đó, trong lòng Hoa Ngọc Phượng yêu kiều hừ một tiếng, ném cho hắn sắc mặt lạnh lùng, bất quá vẫn thả người bay tới…  

 

“Phượng Nhi, vất vả cho nàng!” Lạc Nam ôn nhu mỉm cười, vươn bàn tay cầm lấy ngọc thủ mềm mại của nàng.  

 

Hoa Ngọc Phượng muốn rụt tay lại, bất quá nhìn sắc mặt quan tâm của hắn, nhất thời để im mặc kệ Lạc Nam nắm ngọc thủ của mình…  

 

“Thôi kệ, ta nợ hắn không ít, cho chiếm chút tiện nghi cũng được!” Nàng âm thầm suy nghĩ.  

 

“Ta tự hào về nàng!” Lạc Nam thật tâm khen ngợi, càng nhìn Hoa Ngọc Phượng càng yêu thích.  

eyJpdiI6InZxdDhDN1pFYU9kcWgxdEpSdU52elE9PSIsInZhbHVlIjoiNXd6bURZMlpuVEp1V1l3N29KZ3dKbnY5VTBsNHFCdUttWkxETHQ1NEhcL2R6Ulwvc25cL1g0VG1RRnJheU1iKzh6YSIsIm1hYyI6IjZkZGUwNjMzZmUwN2YyNDcwZTUyZGJjN2Q2YTA0MmM5NjFlNjIzOTQxZTMwNzJlYWFlZWJjNzViMDI0ZWFmYjMifQ==
eyJpdiI6IlA5cmVlV0g5YTc2YzVkbXZmR2NqYnc9PSIsInZhbHVlIjoidGJXYTVCaUFvRFlyS0pjc2Y1ZHE1UE13alVTZUk5dnBTU0VBR3hLM0RoSHFacnFsOUlsdmhnS09JZUJxUkNCdHNwMXY0d0xwWTBUdmhKUW1aSHJXV0JaVEZ5Z1FZWFUyMW9kRkFTMkRoMWxuWnJXNkhPZWF5eDI5SE1PNUlZSVV4d0hXQVplT2cxQkdoS3lPcW9sdVdzMHZ3amtXc0xoR0Y5NmVDenV5dGIzTWl5QlZQdmY4N1ZBVEdSR0hxcHZHbzRkcnpnRzJHUU5XRUVGZVd1YkFxMEIzZVpNOGdabTcyUXUrS1V5UDNoZU93QzIxQzJuVUZcL0FWalY3YmoxOTBUeXBPaGI2d2krMUpNYkU2dHRUU3JhZjNONTZxa2txblBZVjBXQjNRU0xxd3pVR2lTUUlZSEZodUh2Z3BVZDZjQTlzcWRySGg3Vk9LbE1JRkFJZ1Y5alU5UTBCXC9HR2hwYmZpaWNLeHZDU2lQQjdHV1k4TFJOaEo3blFjdWw2TEY1VVwvTnFoWlwvbHh1N1VxYUJveHp3a1YyZUVhT3VPNUQ1YXdJY0VWM1Z4UXN3a2tlVEtvQ3ZQdUNuZm9ETFwvRnRkRzhwekRTeTlzeVdCd2dBUjMwZHBJcHlFcWNiTURRN1ZWZWZQODdWK2xjckVYV3YwK0gxc0ZraWozK1pRT0ZBYTZSdVFmbm5CWTNhMjdqc3hETnBzbWd0cVBTbUMrYVpNZHBGUHR6RXhsWEU9IiwibWFjIjoiNzgzODY0NThjZDZjMWY2YTQwMzdiYzJjN2U0Yjk3YjYyYmMyMmMyM2FhZThhNDNhNjRmZTllNTMwYjc0NTM0YiJ9

“Chiến Trận Sư tu luyện không cần quá nhiều tài nguyên, cái bọn hắn cần là thời gian nghiên cứu tìm tòi, độ lý giải và hiểu biết về vô số Trận Văn, các loại Trận Pháp…từ đó tìm ra cánh cửa đột phá… đương nhiên nghe qua thì đơn giản, nhưng thật sự khó nhằn vô cùng…” 

Ads
';
Advertisement