Âm thanh vang vọng khắp đại điện, xung quanh là Cực Băng trong suốt, phản chiếu lại cảnh tượng đôi nam nữ ái ân...  

 

Hoa Thanh Trúc dục tiên dục tử không biết bao nhiêu lần, nhưng lại chưa tiết thân...  

 

“Phu quân...môi thiếp tê...”  

 

Không biết qua bao lâu, Hoa Thanh Trúc ủy khuất truyền âm cho hắn, giọng điệu có phần nũng nịu.  

 

Đầu óc Lạc Nam lấy lại một tia thanh minh, vội vàng đem miệng nàng nhả ra, nhìn thấy hai cánh môi sưng đỏ sung huyết, nhất thời yêu thương không dứt nói ra:  

 

“Xin lỗi vợ yêu, nàng đẹp quá làm ta mất kiểm soát...”  

 

Hoa Thanh Trúc mỉm cười áp sát má vào lòng hắn, rên rỉ nỉ non:  

 

“Thiếp sắp ra rồi...chàng diệu dàng một chút.”  

 

Lạc Nam mỉm cười, dừng tốc độ khủng bố đang xâm nhập...chuyển người nằm nghiên xuống phía sau nàng, từ sau lưng ôm vòng eo thon thả, côn thịt vẫn nằm trong tiểu huyệt, chỉ là lúc này nhẹ nhàng vào ra, hết sức tình cảm...  

 

Hoa Thanh Trúc hạnh phúc tựa toàn bộ thân thể trần truồng vào lòng hắn...  

 

“Hừm...đúng rồi, yêu thiếp nhẹ nhàng như vậy...” Nàng vừa cảm nhận động tác cưng chiều của hắn, vừa thở dốc nói...  

 

Lạc Nam rõ ràng cảm giác được ở tư thế này, khi mình ôn nhu, cô bé của nàng càng thêm thít chặt...  

 

Mỗi người đều có cảm xúc ân ái khác nhau, Hoa Thanh Trúc thích nhất chính là nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm...  

 

“Ưm...sướng...thiếp yêu chàng...”  

 

“Ưm, thiếp cảm nhận được từng tất thịt mỗi lần chàng vào trong thiếp, cảm giác thật khó tả...”  

 

Hoa Thanh Trúc không ngừng nỉ non, Lạc Nam nhìn thê tử hài lòng, trong lòng tràn ngập cảm giác tự hào...  

 

“Á, Thiếp ra...mau bắn đi chàng!”  

 

“Ừm, bảo bối...ta lắp đầy nàng!”  

 

Hai người im lặng cảm nhận xúc cảm dành cho nhau, cuối cùng tràn đầy thỏa mãn rên rỉ một tiếng, triệt để gắn kết cả thể xác lẫn tâm hồn...  

 

Hoa Thanh Trúc xoay người lại đối diện với hắn, hạnh phúc dâng lên môi thơm...  

 

Gặp được Lạc Nam chính là bước ngoặc lớn nhất trong cuộc đời nàng, thậm chí đến hiện tại, nàng trong lòng vậy mà cảm thấy biết ơn Cực Băng Ma Quân tác hợp...  

 

“Chàng thích thiếp gọi phu quân hay chủ nhân...” Hoa Thanh Trúc nhẹ liếm môi, ôm chặt lấy hắn thủ thỉ...  

 

“Chỉ cần là nàng, gọi gì ta cũng thích...” Lạc Nam nghe hai từ chủ nhân, tiểu huynh đệ giật mạnh một cái, bất quá vẫn đường hoàng nói ra...  

 

Hoa Thanh Trúc cảm giác được biến hóa của hắn, kích thích bật cười, chợt quyến rủ liếc nhìn, hết sức mị mị hà hơi: “Chủ nhân...thiếp là nô lệ của chàng...”  

 

Bùng...  

 

Toàn thân Lạc Nam như bùng nổ, một nữ nhân lạnh lùng cao quý bậc nhất thiên hạ gọi ngươi chủ nhân, tự xưng mình là nô lệ...có thể không kích thích sao?  

 

Bốp...  

 

“Nàng cái tiểu yêu tinh!” Lạc Nam vỗ mông thịt ra vẻ hừ một tiếng...  

 

Tính cách của Hoa Thanh Trúc vốn không lạnh lùng như bề ngoài nàng thể hiện.  

 

Nàng lạnh lùng, nàng cao ngạo, nàng khó gần...tất cả là do hoàn cảnh bắt buộc, trước đây chưa có ai đủ tư cách chạm đến cảm xúc tận cùng nơi đáy lòng của nàng mà thôi...  

 

Hiện tại Lạc Nam thành công mở của trái tim, đạt diễm phúc được hưởng toàn bộ chân ái của nàng, Hoa Thanh Trúc không giữ lại chút nào để làm vui lòng hắn...  

 

Đương nhiên Lạc Nam chính là ngoại lệ duy nhất, ở trước mặt người khác nàng vẫn luôn lạnh lùng như vậy, cao ngạo như vậy đấy...  

 

Hắn là tình yêu đầu đời của nàng, cũng là tình yêu cuối cùng...nếu sau này Lạc Nam phụ nàng, chỉ sợ trái tim nàng sẽ triệt để chết lặng, như băng vĩnh cửu, không còn ai đủ sức hòa tan nữa...  

 

Hắn sẽ phụ nàng sao? Hắn có thể không yêu sao?  

 

Lạc Nam thầm thề dù ngày mai là tận thế, hắn cũng không bao giờ...  

 

“Mau trị thương cho thiếp...” Hoa Thanh Trúc bắt lấy côn thịt dữ tợn vào trong tay, nỉ non nói ra.  

 

“Ngốc, của nàng sưng đỏ rồi còn cố chiều lòng ta?” Lạc Nam càng thêm ôm chặt, tiểu huyệt của nàng bị hắn làm đến lộn xộn rồi, nhưng thấy Lạc Nam chưa tận hứng nên muốn tiếp tục chiều hắn...  

 

Hoa Thanh Trúc thấy hắn nhận ra ý đồ của mình, lè lưỡi hết sức đáng yêu.  

 

“Bất quá lần này là trị thương thật!” Lạc Nam cười ha ha, một lần nữa nhẹ nhàng tiến vào nơi chật hẹp...  

 

“Ưm...” Hoa Thanh Trúc gật đầu đón nhận.  

 

“Thả lỏng tinh thần, phu quân đem Công Pháp Song Tu truyền thụ cho nàng...” Lạc Nam diệu dàng nói.  

 

Nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn đem Song Tu Thánh Điển truyền qua...  

 

Trong khoảnh khắc đó, vô số Thiên Địa Linh Khí gào thét mà về...  

 

Cả hai thoải mái, một lần nữa rên rỉ lên tiếng...  

eyJpdiI6IkthZ2xhMFhvV05MZlRNVGozdlwvOGhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFSZlJVMlduUXN4dkx6Zm1JaTI4UmQ4bFlZZWF6VnA1MnR5U01GWEJCV2VXTWtjMkF5YVM1QTFUSWVob25kQUQiLCJtYWMiOiJlZmM0OGRlOGU2NWNiYzdhNGU2ODE0MzIwMTY3NTFhZjkwYmExMDdmZDUxZWM5N2U4ZTFlZTE3ZmY2NGZkZTkxIn0=
eyJpdiI6InJKaFh2S0RMbldKazdWejFRenRGQlE9PSIsInZhbHVlIjoibGVjQlZtTk1TVGtWc2xVUHExUGpcL1BUXC9TdmJmbFRtQURpSG41Qmt1RFBvNmdSMUZmemkzbjhHVDVtYThDTjV3UnJ6SnRsNStCa3lRUnpRVDRSbkZhU05ydnVDZUxPVjJsRGNUbDZuSzNLOD0iLCJtYWMiOiI4MjNkZDM1ZDJlOGY2OTI0MzRkNWJiYTRlZWY4OGMyY2UzNjhkZTBlZWYyMjdjMjU3YTY4ZWZkZGUwMmI5NjNjIn0=

Buổi tối đọc truyện xong ngủ ngon nha ae...

Ads
';
Advertisement