Còn tình huống của Bạch Tố Mai, mặc dù Thái Bạch Thôn Tinh Xà rất táo bạo không kém so với Kim Ô…nhưng bản thể của nàng ấy vốn là hậu duệ của loại Thần Thú này, khả năng thích nghi rất cao, cũng không cần lo lắng đến tính mạng.  

 

Chỉ là không biết phải đến bao giờ mà thôi.  

 

…  

 

Bên ngoài Hoa Thanh Điện…  

 

Một thân ảnh uy nghiêm đột ngột hàng lâm, đế bào tung bay, gương mặt nghiêm nghị...  

 

“Bệ hạ giá lâm!”  

 

“Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!”  

 

Hai thái giám canh giữ bên ngoài có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ lập tức cung kính quỳ xuống, mở miệng đồng thanh hô…  

 

Bạch Sa ánh mắt như điện lướt qua bọn hắn, trầm giọng nói ra:  

 

“Mau vào thông báo, trẫm muốn gặp Hoàng Hậu…”  

 

Hai thái giám liếc mắt nhìn nhau, kính cẩn nhưng không xu nịnh nói: “Bẩm bệ hạ, nương nương lần này trước khi bế quan đã căn dặn, không được để bất kỳ ai tiến vào…dù người đó là bệ hạ!”  

 

“Lớn mật!”  

 

Bạch Sa quát lạnh, khí thế hùng hồn đem hai tên thái giám ép sát xuống mặt đất…  

 

“Phốc!”  

 

Hai người chịu không nổi phun ra một ngụm máu tươi, bất quá gương mặt vẫn đầy vẻ quật cường, không có chút ý nhượng bộ nào.  

 

“Hoàng cung này là của trẫm, trẫm muốn đi đâu mà không được?” Bạch Sa quát lạnh, trong lòng phẫn nộ dị thường.  

 

Một thời gian dài tìm kiếm tung tích Văn Lang nhưng biệt vô âm tính, khắp toàn bộ Hoàng Triều, một nơi duy nhất chưa dò xét chính là Hoa Thanh Điện của Hoàng Hậu.  

 

Mặc dù biết tính cách của Hoa Thanh Trúc vốn lạnh lùng không quan tâm thế sự, thậm chí có khả năng nàng còn không biết Văn Lang là ai…khả năng người thần bí bắt mất Văn Lang là nàng gần như bằng không.  

 

Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Bạch Sa luôn thao thức không yên, một cảm giác luôn mách bảo hắn phải tiến đến dò xét cung điện của Hoàng Hậu một lần.  

 

Chắc có lẽ do bản tính của hắn đa nghi, hoặc có lẽ đây là nơi duy nhất chưa điều tra qua, không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng tình nghi nào dù là nhỏ nhất, vậy mà bị cấm cửa không cho vào…hắn sao có thể không tức giận?  

 

Nghĩ đến các đời Bạch Sa Hoàng Đế trước đây thực lực mạnh mẽ, đủ sức đè ép các đời Nữ thiên tài Hoa gia một bậc, lại thêm dùng vận mệnh của Hoa gia uy hiếp, vì thế sau khi cưới về luôn có biện pháp khiến các nàng ngoan ngoãn phục tùng vận mệnh…  

 

Phụ hoàng của Bạch Sa và mẫu hậu hắn chính là tình huống như vậy, nhờ đó mới có hắn trên đời.  

 

Nhưng cho đến thế hệ Bạch Sa, bất kể là tiềm lực hay thiên phú của Hoa Thanh Trúc đều không kém gì hắn, dù Bạch Sa đã dùng đủ biện pháp từ cứng đến mềm nhưng ngay cả đầu ngón tay nàng cũng chưa được chạm…  

 

Có lần hắn dùng vận mệnh của Hoa gia để ép Hoa Thanh Trúc động phòng, chỉ nhận lại một câu trả lời hết sức lạnh lùng: “Cá chết lưới rách!”  

 

Nàng vì bảo toàn thân thể, ngay cả liều mạng với hắn cũng không sợ…, ngay cả Hoa gia và Hoàng gia đại chiến cũng không sợ…nhưng Bạch Sa hắn lại sợ...hưởng thụ quyền thế đã lâu khiến bản tâm cường giả đã sớm mất đi, hắn làm sao dám liều mạng như nàng?  

 

Đúng như Hoa Thanh Trúc nói, Hoa Gia mặc dù có thể bị Bạch Sa Hoàng Triều tiêu diệt, nhưng sau trận chiến cũng đủ sức khiến Hoàng triều tổn thất trầm trọng…thậm chí ngay cả ngôi vị Cửu Cấp cũng không giữ được…  

 

Bạch Sa không dám liều, trừ trường hợp bất khả kháng.  

 

Cho đến hiện tại hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa, chuyện này không một ai biết. Vì để đánh lừa tai mắt người đời, mà Hoa Thanh Trúc thậm chí còn dùng đến biện pháp tự mình thụ thai, chỉ có điều tinh trùng là do hắn cung cấp mà thôi.  

 

Bạch Sa vì tôn nghiêm của một Hoàng Đế, không thể để người khác biết rằng mình ngay cả Hoàng Hậu cũng không được ngủ, đành cắn răng chấp nhận làm theo ý muốn của Hoa Thanh Trúc…  

 

Có thể nói Bạch Liên Hoa là con của hắn cũng không sai, chỉ là biện pháp thụ thai không giống người thường mà thôi, điều này luôn là một cái gì đó lấn cấn trong lòng hắn.  

 

Hai tên thái giám không biết trong lòng Bạch Sa nghĩ gì, chỉ có thể trung tâm làm theo lời Hoàng Hậu, cúi đầu nói ra:  

 

“Bệ hạ bớt giận, khi nào nương nương xuất quan, chúng nô tài sẽ lập tức thông báo đến người…”  

 

Bạch Sa nghe hai tên này nhiều lần lặp đi lặp lại hai từ “bế quan”, nhất thời trong đầu lóe sáng, hô hấp có phần dồn dập:  

 

“Nếu có thể nhân cơ hội nữ nhân này tập trung bế quan mà không đề phòng, đem nàng đả thương, thậm chí phế đi…để xem ngày sau còn dám chống lại ta hay không?”  

 

Càng nghĩ càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn, thứ hắn thèm muốn chỉ là chiếm đoạt thân thể tuyệt diệu kia, thực lực của nàng chỉ là thứ vướn bận…  

eyJpdiI6IjdKN3UxM2RcL3grV2dCcVwvR2tvdGFIZz09IiwidmFsdWUiOiJmc2RLTnlBQitQWmZhSU5JXC9tdytraHBqMlVkQ3lXVVp2S3pCVkI3T200TENXaExYbTRSSmdLMlp6b2Q5V0FKaCIsIm1hYyI6IjY5NjhmNDQwZmQwNWM2MTZjMTJjMjM1NTUxMDA2ZDNkYjcyNTU5MjJjOTFiNzNmNzJjNDg3YmIxYTdiNmNhMzcifQ==
eyJpdiI6IlFLYmgzdE9VNWlEUnU0cEQ4U2tnMHc9PSIsInZhbHVlIjoidWhiOHcwMXpyRUJyQ1dJbkNPTUFzS1B2M09JR3VBSEFJRVFIS2VWeFNmZk43RUVIYmFQOE1CeFZUZTVFVHFTOE1UNHp0Mm1iN3lqNU52dkZMUVB3WUJmbjJINHVzWStOZ1NHV2NwMVF3NjNtcFBBdWdNd243VVhidzI4YlFWc0xvd1I4NnVpaFhVTjcyaW1ZektGbUhuYkFYZ2JNWVB2MVwvXC9jbVdHVlFQemJaVCtHN2VkaHJZbVwvVmh1dHFmNzVyQmp6SHNcL0lZdE9MRU9HclhIc3VXVWc9PSIsIm1hYyI6IjE2NDk5ZTc1ZWM1OTBmZGM1MmU3NmJmNThkMzZmODE5MzQ1MzcwNjVmMjhhODJjYjI0YWI4NzljNTk4OGM2ZGIifQ==

“ẦM…” 

Ads
';
Advertisement