Nam Cung Uyển Dung vùi đầu vào lòng hắn hưởng thụ, hết sức say mê…  

 

Chợt như cảm nhận được điều gì, toàn thân hai người căng cứng đến lợi hại…  

 

Một đôi mắt tròn lúng liếng chớp chớp nhìn qua, gò má đỏ bừng, môi treo nụ cười bẻn lẽn qua phẫn chút tinh nghịch…  

 

“Liên Hoa?”  

 

Hai người giật bắn hét lên một tiếng, Nam Cung Uyển Dung xấu hổ khẽ gắt một ngụm, vội vả đem u cốc của mình rút khỏi côn thịt hắn…Kim Huyền Bảo Y nhanh chóng phủ lấy cơ thể mê người còn hơi ửng đỏ…  

 

Mà Lạc Nam cũng áp chế dục hỏa còn thịnh, nhanh nhẹn mặc vội y phục, trong lòng cảm giác cổ quái…  

 

Vì toàn tâm chữa thương nên hai người không hề chú ý động tĩnh bên ngoài trừ khi sinh ra biến cố nào đó…tiểu công chúa Bạch Liên Hoa đem khí tức cả người thu liễm, cử chỉ lại nhẹ nhàng không sinh tiếng động, phát hiện nàng mới là chuyện lạ…  

 

Bạch Liên Hoa trợn mắt bĩu môi, hết sức khả ái lầu bầu nói: “Cũng không phải là chưa xem qua, có gì phải gấp gáp!”  

 

Nam Cung Uyển Dung nghe vậy mặt đỏ như gấc, dù sao nàng cũng là tiểu thư đoan trang đài các, bây giờ bị một tiểu cô nương xem toàn bộ cảnh xuân của mình, sao có thể không xấu hổ…huống hồ nàng và Bạch Liên Hoa chưa tiếp xúc quá nhiều.  

 

“Khụ khụ, tiểu nha đầu muội lẻn vào nơi này làm gì? Không thấy người lớn bận rộn hay sao?” Lạc Nam ho khan một tiếng, đánh vỡ không khí trầm lắng, đường hoàng nói ra…  

 

Nam Cung Uyển Dung lúc này cũng lấy lại bình tĩnh, như một cao quý thiếu phu nhân nhìn xem Bạch Liên Hoa…  

 

Nghe Lạc Nam nói có ý trách cứ, Bạch Liên Hoa nhất thời trong lòng ủy khuất lên, mắt đẹp lúng liếng nước, môi nhỏ nhẹ cắn nói ra:  

 

“Ta nghe Lạc Nam ca ca bị bắt cóc đến đứng ngồi không yên, vốn định nhờ mẫu thân đi cứu ngươi, nào ngờ…”  

 

Nói đến đây, Bạch Liên Hoa cảm thấy tủi thân sụt sịt, nàng cảm giác mình sắp thành người thừa…  

 

Lạc Nam nghe vậy giật mình, trong lòng nhất thời tràn ngập áy náy, xem ra những ngày qua mình khiến tiểu công chúa khả ái lo lắng không ít đây…  

 

“Là ta không tốt, lần sau nhất định sẽ dùng Truyền Âm Ngọc báo tin cho muội!” Lạc Nam vừa nói vừa bước đến gần, giọng điệu hối lỗi nói.  

 

Hắn không nói thì thôi, vừa nhắc đến càng khiến Bạch Liên Hoa chảy cả nước mắt, tên này có truyền âm ngọc mình cho hắn, vậy mà không báo bình an cho mình một tiếng, thật quá vô tâm…  

 

Trong lúc nhất thời, trong lòng vậy mà giận dỗi lên, hừ một tiếng xoay đầu sang nơi khác, không thèm để ý đến hắn…  

 

Nam Cung Uyển Dung thấy tình cảnh này che miệng cười khẽ, hứng thú bừng bừng ngồi một bên xem kịch vui.  

 

Bạch Liên Hoa như con mèo nhỏ sụt sịt, Lạc Nam càng thấy càng đau lòng, bước nhẹ lại đem vòng eo nhỏ nhắn vòng tay ôm lấy, nhất thời hương thơm diệu nhẹ lan khắp cơ thể, thoải mái cực kỳ…  

 

“Làm gì thế? Bỏ ra…!” Bạch Liên Hoa rùng mình, bất quá lập tức phồng má hừ nói, thân thể mềm mại vùng vẫy lên.  

 

Mặc dù thời gian ở Thủy Hoa Cốc hai người tập luyện phát sinh không ít va chạm da thịt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chủ động ôm nàng…nam nhân này quá đáng giận, rõ ràng nhân cơ hội chiếm tiện nghi.  

 

Lạc Nam càng ôm siết hơn, đem thân thể kiều tiểu đặt lên bắp đùi, cố định để nàng ngồi bên trên, giọng điệu diệu dàng pha lẫn hối lỗi nói ra:  

 

“Mẫu thân nàng sợ ta gặp nguy hiểm nên ra tay mang về, ta đâu ngờ bên ngoài đồn thổi mình bị bắt cóc…lại thêm thương thế quá nặng, vì thế mới quên báo cho nàng!”  

 

Bạch Liên Hoa tính cách vốn thiện lương, nghe hắn lấy thương thế ra làm lý do, cảm thấy xuôi tai, thân thể cũng bất giác mềm xuống trong lòng hắn…  

 

“Hai người sao không vào Linh Giới Châu song tu? ở nơi này còn có mẫu thân đó, không sợ nàng đột ngột tỉnh dậy sao?” Bạch LiênHoa tựa đầu vào lòng ngực hắn, lí nhí nói ra thắc mắc…  

 

“Dù nàng ấy tỉnh ta cũng không sợ!” Lạc Nam thầm nói một câu, ngoài mặt đường đường chính chính giải thích:  

 

“Mẫu thân muội đang tu luyện ở thời khắc quan trọng, ta cần theo dõi để hỗ trợ kịp thời!”  

 

“Ừm!”  

 

Bạch Liên Hoa gật đầu, được nghe nhịp tim đập hữu lực của nam nhân này, được làm nũng trong lòng hắn, nhớ lại những gì hắn làm cho mình, nhất thời hai mắt mê ly…  

 

Bất quá nhớ đến bên cạnh còn thê tử hắn, trong lòng trở nên xấu hổ, dùng giằng dãy ra yêu kiều nói:  

 

“Tỷ tỷ còn đứng bên cạnh kìa, muốn muội bị cười chết sao?”  

 

“Hì hì, muội hai lần cứu mạng phu quân, tỷ cảm kích còn không kịp, sao lại cười?” Nam Cung Uyển Dung che miệng cười khẽ, không để ý chút nào nói ra.  

 

Phu quân của nàng vốn đa tình, đi đến nơi nào không dính đến nữ nhân mới gọi là kỳ quái.  

eyJpdiI6InN0cG9nMGZHT2MrQU0rS2Iza2o1clE9PSIsInZhbHVlIjoic0pvVGVPZ2l6UHVodlNxK0FuQUsxY21TSkVGVlNaYmhUdFI0QjMrNmh0WXRZMm1EbzJSKzN4WndlMk5obG9TSSIsIm1hYyI6IjFiMWZiMzRmMjcyNDRhODBjODYyOTE0MmQyNjY2YTFkYzAzNmY4MDUxNGZlMDgyNTU0YWMyZWFlODEwYjM2MTIifQ==
eyJpdiI6Ik80azBKXC9tbVloSjRFMVpaOUZleUV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBJUkl6ZjcxenVQUFRaUVNCN0tNeDlrXC8rYzlsdlJiZ3cwakt1ZTdWcTF6TlBzSXhGYm1LV3V3TTM2ZmorTDlLOUhpNlYwT1BzRWpPZ2JIT0ZOZURva1MwXC9PU0JnVk9qK3R3TmRNVnU5SVwvb2RleUdMZGE0M0ZqbGdKU24yWndMV0RuNWN1T3BxdDF2OHg4WjlTXC9pZWN1K1RNTmZSMklENyt3MWZpSDhpZXhndGVmNGQzYlJieERaWjJrVTdXRDlkYmw0enBjaThTRCsxaWZ6YUdDVWtLY0VXOTArT20xYWRkdUpXWWVQUmorR0pYUm9UdkdDblFwM3ZcL09tV3I5WnBlWGpTK1RlQ254T1wvRmJmYmFicUJcL1RDdFhZVnV1Q0RlTTVaR3ExNlVWbW85V3JZaDRFckxicUxcL0NRNXV6emoiLCJtYWMiOiI5OGI5NGM1NmE1YjU4MzgwZmNmMjRkMDZhZjMzOGVhM2VkY2U0MDJkMDBkZDBmMTNmNmRjZjMyZTM5ODViODMyIn0=

Ads
';
Advertisement