“Là chuyện gì xảy ra? Sao huynh ra nông nổi này?” Bạch Liên Hoa hai mắt đã ướt át, đôi môi hồng nhuận mếu máo hết sức đáng yêu, hiển nhiên sắp khóc rồi.
Lạc Nam sắc mặt cổ quái, không biết phải đáp trả thế nào…
Mỹ phụ thấy tình cảnh này, trong lòng ghen tị với Lạc Nam hừ một tiếng, giả vờ ho khan:
“E hèm…”
“A”
Bạch Liên Hoa giật bắn người, thân thể nhỏ nhắn xoay lại phía sau, hé miệng kinh hô:
“Mẫu hậu, ngươi đến từ khi nào?”
Dù với tính cách lạnh lùng trong trẻo của mỹ phụ, nghe xong câu nói này cũng giật giật khóe miệng, thì ra từ đầu nữ nhi chỉ chú ý đến tên tiểu tử chết bầm kia, nàng là người vô hình…
Mỹ phụ trong lòng thương tâm, tuy nhiên do tính cách lạnh lùng nên không bọc lộ ra ngoài, nàng yêu kiều hừ một tiếng nói:
“Xú nha đầu, tình huống này là sao? hắn là ai sao vào được nơi này?”
Bạch Liên Hoa thấy Lạc Nam đã khoanh chân trị thương, lúc này mới đem từ đầu đến cuối kể lại cho mẫu hậu một lần…
Mỹ phụ im lặng lắng nghe, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời của nữ nhi khi nhắc đến những ngày ở Linh Giới Châu mà trong lòng phức tạp, thời gian qua nàng chỉ chăm chú tu luyện mà bỏ bê con gái quá nhiều…
Không biết đã qua bao lâu, Lạc Nam cảm thấy thương thế có phần ổn định, mở ra đôi mắt…
“Tiểu tử ngươi thu xếp thời gian, ba ngày sau đi với bổn tọa một chuyến!” Mỹ phụ trừng mắt nhìn Lạc Nam, không đợi hắn trả lời đã xé không rời đi.
“Ta còn chưa đồng ý đấy!” Lạc Nam sắc mặt khó coi, nữ nhân này luôn tự cho là đúng.
Bạch Liên Hoa vội vàng nắm tay an ủi: “Mẫu thân có chuyện muốn nhờ Tiểu Nam ca ca giúp đỡ, xin ngươi đừng từ chối!”
Nhìn bộ dạng ta thấy mà yêu của nàng, Lạc Nam trong lòng mềm nhũn gật đầu đồng ý, hắn vẫn còn nợ nàng hai cái mạng đấy…
Bất quá, không biết mỹ phụ lạnh lùng kia muốn nhờ mình làm gì…
Thoáng chóp mắt, ba ngày trôi qua…
Trong thời gian này, Lạc Nam rốt cuộc khôi phục phần lớn thương thế mà mỹ phụ gây ra cho hắn…
“Xem ra Mẫu Hậu của nàng ra tay cũng biết phân nặng nhẹ, không có ý muốn giết ta!” Lạc Nam nhìn Bạch Liên Hoa đang lo lắng ngồi đối diện, thản nhiên cười nói.
“Mẫu thân mặc dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng luôn quan tâm muội…” Bạch Liên Hoa vội vàng lên tiếng phụ họa, nàng không muốn Lạc Nam hiểu lầm Mẫu Hậu của mình…
“Mẫu thân sao?” Lạc Nam hơi nghi hoặc, theo lý mà nói nàng nên gọi Mẫu Hậu mới đúng nha.
Bạch Liên Hoa nhận ra nghi hoặc của hắn, chóp chóp mắt đẹp cười giải thích:
“Mẫu thân từng dặn dò chỉ gọi nàng Mẫu Hậu ở trước mặt người ngoài mà thôi, khi có hai người thì gọi mẫu thân…”
Lạc Nam gật gù, xem ra mỹ phụ lạnh lùng kia cũng khá tình cảm với con gái, dù sao gọi mẫu thân nghe thân mật gần gũi hơn Mẫu Hậu, không bị lễ nghi của Hoàng gia gò bó…
“Mẫu thân nàng tên là gì?” Lạc Nam nghĩ nghĩ, rốt cuộc đặt ra câu hỏi…
Lần trước gọi mỹ phụ là Đại Liên Hoa khiến nàng nổi giận động thủ, Lạc Nam cũng không muốn lặp lại sai lầm.
Bạch Liên Hoa hơi sửng sờ, không nghĩ đến hắn lại đột ngột hỏi tên mẹ mình, bất quá cũng không có gì phải giấu giếm, đang định mở miệng đáp trả:
“Mẫu thân của muội tên…”
“Hừ, hỏi tên bổn tọa làm gì?”
Một tiếng lạnh lẻo cắt ngang đối thoại giữa hai người, theo hương thơm u thanh bát ngát, không gian nứt ra, mỹ phụ từ bên trong cao quý xuất hiện…
Hôm nay khác với dáng vẻ đoan trang cao quý lần trước, mỹ phụ thân mặc một lớp áo da xanh trơn nhẵn linh hoạt, đem cơ thể thành thục bó sát đến cực hạn, vòng nào ra vòng nấy, đôi gò bông đào sánh ngang Diễm Nguyệt Kỳ bị đè ép như muốn nổ tung khiến Lạc Nam nhìn không chóp mắt…
Bất quá rất nhanh hắn thu hồi ánh mắt, ra vẻ không sao cả nhún vai:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất