Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

“Dao Dao ngươi không cần phải đa lễ, số Linh Dược mà Tinh Linh Đảo cung cấp đến Đa Bảo Các từ giờ sẽ tăng thêm một nửa…” Tinh Linh Nữ Vương ôn hòa nói, hiển nhiên rất niệm tình trứng của Thiên Tinh Hưu…  

 

 

“Nữ Vương tỷ tỷ đừng khách sáo, đến Dao Dao ôm một cái…” Thiên Diệp Dao giang tay ra mặc cho đám người mí mắt co giật…  

 

Tinh Linh Nữ Vương mỉm cười, đang định ôm lấy Thiên Diệp Dao, một thân ảnh nhỏ nhắn đã nhảy thót vào lòng nàng…  

 

“Mẫu thân là của Á Nhi, không cho Dao Dao tỷ tranh giành…” Á Nhi nghịch ngợm lè lưỡi, gương mặt trắng nõn phòng lên như cái bánh bao…  

 

Thiên Diệp Dao tức giận đến mức dậm chân, thở phì phò khiến bộ ngực nhấp nhô lên xuống…  

 

“Tiểu nha đầu! đợi muội lớn lên biết tay với Dao Dao…” Thiên Diệp Dao kiều hừ nói…  

 

Á Nhi trêu tức nhìn nàng, mẫu thân đại nhân của nàng chỉ thuộc về một mình Tiểu Nam ca ca, nhất định phải thay hắn bảo hộ…  

 

Tứ nữ Thành Bích nhìn nhau gật đầu, cùng lúc kết ấn…  

 

ẦM ẦM ẦM…  

 

Không gian hơi rung động…  

 

Một cổ kiệu lộng lẫy xa hoa xuyên qua hư không chợt xuất hiện, lơ lửng trên không trung, đem ánh nắng mặt trời đều che phủ…  

 

Nắm lấy Thiên Diệp Dao như tiên tử phi thăng mà lên, tứ nữ nhìn quanh toàn trường nói lời từ biệt…  

 

“Lạc Lạc khi nào rảnh nhớ đến Đa Bảo Các chơi một chuyến nhé!”  

 

Thoát một cái, Cổ Kiệu xuyên vào không gian biến mất, để lại lời nói trong trẻo vang vọng của Thiên Diệp Dao…  

 

Lời nói của nàng làm vài người ghen tỵ đến nghiến răng, tên này lại được Thánh Nữ Đa Bảo Các ưu ái đến mức độ kinh khủng…  

 

“Đó là một kiện Chân Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo, có thể xuyên qua không gian, đẳng cấp còn cao hơn Mộng Tiên Chu của công tử một bậc…” Kim Nhi mỉm cười nói…  

 

Lạc Nam không quá bất ngờ, Đa Bảo Các có Chân Cấp không phải chuyện lạ gì…  

 

Mộng Tiên Chu của hắn nhìn bề ngoài không kém gì Cổ Kiệu kia, thậm chí còn có quy mô hơn, chỉ là không có công năng xuyên qua không gian mà thôi…  

 

…  

 

Lần lượt là từng người cáo từ rời đi, những tu sĩ có mặt nơi này đều quyền cao chức trọng, thời gian đương nhiên eo hẹp đến cực điểm…  

 

Thủy Tích Quân như tiên tử không nhiễm bụi trần ngự gió mà bay, mái tóc tung bay trong gió, y phục phiêu dật, xuất trần vô cùng…  

 

Nhìn bóng lưng của nữ nhân này, Lạc Nam nhớ lại nhiệm vụ Khai Tâm mà cảm thấy khó nhằn vô cùng…  

 

Từ đầu đến cuối Thủy Tích Quân như một người tách biệt với thế gian, nàng chỉ thản nhiên ngồi uống trà, người khác đến tiếp chuyện chỉ gật đầu cho có lệ…  

 

“Hứng thú sao? Hợp Thể Trung Kỳ không dễ đâu nha…” Diễm Nguyệt Kỳ trêu chọc hỏi…  

 

Lạc Nam lắc đầu, nhiệm vụ lần này Hệ Thống hơi làm khó hắn, bất quá nghĩ đến nhiệm vụ Chinh Phục Mẹ Vợ, khóe miệng nhếch lên một tia đắc ý…  

 

Trong vô thức nắm tay Diễm Nguyệt Kỳ chặt hơn một chút…  

 

Diễm Nguyệt Kỳ cảm nhận được tình cảm trong lòng nam nhân, tựa đầu vào vai hắn nhẹ thủ thỉ:  

 

“Chờ bọn hắn về hết, nhờ Á Liên Nga theo chúng ta một chuyến…”  

 

“Rốt cuộc nàng muốn làm gì?” Lạc Nam vẫn luôn thắc mắc, không nhịn được hỏi…  

 

“Bí mật…” Diễm Nguyệt Kỳ nhìn hắn hé môi phun ra hai chữ…  

 

Lạc Nam dở khóc dở cười, mặc kệ không hỏi nữa, chỉ cần nàng muốn hắn sẽ chiều…  

 

…  

 

“Lạc Nam công tử, Đan Cốc thật sự rất cần Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, nếu quý lệnh sư vẫn còn, xin nhờ nói hộ một tiếng…” Đan Vô Hành bí mật truyền âm một tiếng, mang theo Đan Mạnh xé không mà đi…  

 

“Bách công tử vẫn còn cần gì sao?” Á Liên Nga một thân khôi giáp nhàn nhạt hỏi Bách Hiểu Sinh vẫn đang ngồi đó…  

 

Mưu tính của người này với Nữ Vương khiến nàng tức giận, trong lời nói không còn khách khí với hắn nữa…  

 

“Linh Nga tiên tử tính cách vốn anh dũng thiện chiến, chỉ làm nhiệm vụ giữ trật tự tại Tinh Linh Đảo có quá thiệt thòi cho nàng không?” Bách Hiểu Sinh chợt mỉm cười bâng quơ hỏi…  

 

Sắc mặt Á Liên Nga hơi đổi, bất quá rất nhanh trở lại bình thường, hừ một tiếng: “Bản tướng quân được cống hiến cho Tinh Linh Nữ Quốc đã là một loại vinh dự rồi, không cần Bách công tử quan tâm…”  

 

Bách Hiểu Sinh thản nhiên đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, thong dong nói:  

 

“Ta chỉ đề cập một thoáng mà thôi, nếu Linh Nga trong lòng khao khác những trận đại chiến đặc sắc muôn màu muôn vẻ, tùy thời có thể tìm đến bổn công tử…”  

 

Á Liên Nga nghe vậy bật cười, chế giễu hỏi lại: “Đại chiến đặc sắc mà công tử nói là hành vi tiểu nhân cho người đánh lén đối thủ sao?”  

eyJpdiI6IkROTndjcDFFMlhEdHI1TW9zR1V3NXc9PSIsInZhbHVlIjoiVk13OExOQ1RCdVJDeVlqem5qU2RhUnhYcVRCVEZ2ZGQzRGVaQWpYejJKSXhGdWc0Q2huU1JvNUY2T0l2TU9YSCIsIm1hYyI6IjYwMDM0OGJjYWVjN2FmOTQwZDA0YTIwZDY3YTk1YzFiMmE1ZjliZDI2NjM2OWE2NzdiZjM3OTQ1NGIxODEzMGYifQ==
eyJpdiI6ImNPVmhyQTNOVWNQaTlNaTgwc1ZzN0E9PSIsInZhbHVlIjoiSFhSM0ZRUlwvTnZMTEc2YlRXSXBaWW03OCtxVFZLMVU1XC9ZdGhVUmtnYldnUjl4eTZiUnZOQmJKTzd6cTRUelpnXC9RTEhUNkRQWXdVV091TW5sMTljZzcyaHNSeVBVXC9xeUFxSkNuMDRsWHFTOVRYWitWNFlDbXhhcFBEQlFVSFhMd0hoZ3h5aTRtb1doRU5mQTVxMVo4dUpjWTBMMHJzTlhvZ3VSXC9EaXZ1d0tsaHNObUJ2bklDRUlpbHFwRDAxaGZIVkI0cWpBenNsU1ptZFAyS0dXcEJuRmtoWlVZME9wVTZxQllZbUZuS290cHlyeUlKYjlWdjViR29JNEhBZ3F2QlJNYWhaQWRGdklQU00yWVJFSW8wcmVNY0hUWkpDa09lUlFveWNVS0ppOD0iLCJtYWMiOiJjODA2MDUxYWRiMWY4ZDRjNGExYTVjN2FkOTI4NmNmNzM4ZTRhZTRjYmU0MjlmZGM5OTIwZGE4ZjE5NDJiN2Y3In0=

Ads
';
Advertisement