Vì cổ áo nàng chẻ khá sâu, phong cách phóng khoáng của nữ nhân phương Tây, để lộ khe rãnh mê người cùng hai phần gò trắng bóng khiến Lạc Nam nuốt nước miếng…
“Ngươi…” Ái Tâm xoay mặt sang nơi khác, hoàn toàn không nhìn nổi dáng vẻ của tên này…
Hắn làm sao vậy? rõ ràng khi đánh với Ám Dạ còn tuyệt vời lắm cơ mà? Khiến nhịp tim nàng đập nhanh cơ mà…
Lạc Nam đứng dậy vươn vai, thoải mái oằn mình một cái, nhìn Ái Tâm nói:
“Nàng quá ngây thơ…”
Ái Tâm lập tức muốn sửng cồ, bất quá nhẫn nại nghe tiếp xem tên này nói cái gì…
“Rõ ràng là hai thằng ăn cướp…không có một chút đạo đức gì đáng nói, chính là điển hình của súc sinh…đối với loại vô giáo dục này, biện pháp duy nhất chỉ có thể là đánh…đánh đến khi nào chúng nó sợ bỏ đi thói ăn cướp nữa thì thôi…” Lạc Nam thong dong nói, ra vẻ khó hiểu nhìn nàng:
“Nàng uổng phí thời gian và miệng lưỡi với hai tên súc sinh làm gì? Chúng nó sẽ tiếp thu lời của một con người như nàng sao? sẽ hiểu lời của nàng sao? ta không muốn lãng phí thời gian nên nằm ngủ một chút…khi nào nàng nói khô nước bọt rồi thì gọi ta ra đánh chúng…”
Lạc Nam nói xong, một lần nữa nằm lên võng…
Ái Tâm giật mình đứng ở nơi đó, gương mặt biến ảo… thông minh như nàng sao có thể không hiểu lời của hắn?
Giống như khi đối với Ám Dạ…người này không nói không rằng lấy Cung ra bắn…
Ngay cả hỏi thăm một câu “ngươi là ai?” cũng chẳng thèm…
Vậy hiện tại, khi đã biết rõ Trầm Quyết đến cướp, tại sao nàng lại tốn miệng lưỡi thuyết phục làm gì?
Rõ ràng nếu đối phương đã dám đến cướp, sẽ không e ngại nàng đấy…
Trong lúc nhất thời, Ái Tâm cắn cắn môi…chẳng lẽ nàng thật sự “ngây thơ” sao?
“Tiểu tử ngươi muốn chết!”
Trầm Quyết triệt để phẫn nộ…đối thoại của hai người đương nhiên lọt vào tai hắn…Lạc Nam mở miệng ngậm miệng đều mắng hắn là súc sinh, khinh thường hắn đến cực điểm…
Hơn nữa kẻ này lại kiêu ngạo cho rằng có thể đánh đến khi hắn biết sợ thì thôi…
Hắn là ai chứ? Top 33 Hoàng Kim Bảng đấy…
Sát khí kinh thiên lan tỏa một vùng biển rộng, Trầm Quyết hướng Lạc Nam quát lạnh:
“Mau ra chiến…đừng để nữ nhân bảo vệ cho ngươi…”
Lạc Nam lùng bùng lỗ tai, khó chịu đứng dậy, nhìn Ái Tâm nói tiếp:
“Thấy ta nói không sai chứ? lời nói của nàng có ý nghĩa gì đâu? Đối với mấy tên đầu trộm đuôi cướp này, ta dạy cho nàng một đoạn thơ, ngày sau gặp bọn chúng chỉ cần đọc một lần là được, không cần phí lời nói nhảm…”
Ái Tâm lập tức bị thu hít, vểnh tai chu môi hỏi: “Thơ gì?”
Lạc Nam ánh mắt nhìn về xa xăm, như nhìn thấu nhân tình thế thái, lại dùng ánh mắt trách trời thương dân nhìn hai người Trầm Quyết, ra vẻ thi nhân nhẹ nhàng ngâm:
“Cần lao vi tiên thủ
Năng cán dĩ đắc thực
Vô vi thực đầu bìu
Thực phân thế cho nhanh...!”
“Vô liêm sĩ…”
Ái Tâm lập tức mắng to, gương mặt đỏ bừng, tên này làm sao có thể thốt ra lời như vậy?
Bất quá bài thơ này của hắn mặc dù dùng từ ngữ thô bỉ không chịu nổi, nhưng hàm ý rõ ràng là ám chỉ những kẻ không làm mà muốn có ăn, thì tốt nhất nên ăn…
Ám chỉ rất tốt Trầm Quyết cùng Trầm Chí lúc này…
“Hắn rốt cuộc là kẻ vô sĩ, hay là kẻ có thực tài?” Ái Tâm trong lòng bị tò mò bao phủ, nhìn Lạc Nam bằng ánh mắt rực sáng…
“Đừng nhìn ta như vậy, bài thơ này là của một vị tiền bối để lại…ta chỉ đạo văn để dành tặng cho hai tên đầu trộm đuôi cướp mà thôi…” Lạc Nam nhún vai nói...
“Phốc…”
Trầm Chí rốt cuộc không nhịn được bị Lạc Nam nhục nhã, triệt để phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt trắng nhợt…
“Ngươi trở về, ta sẽ để kẻ này sống không bằng chết…” Trầm Quyết nghiến răng ken két…lồng ngực phập phồng khiến hắn hận ý thao thiên…
Là một kẻ leo từ thấp đến cao, trải qua không ít chuyện, thậm chí khi xưa vị hôn thê bỏ theo người khác cũng không khiến hắn nhục nhã như hiện tại…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất