Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

Ải Nhân Tộc không cho phép ngươi phi hành trên đỉnh đầu bọn họ, nếu không sẽ ăn pháo vào mồm…  

 

Càng đến gần, càng cảm nhận được độ chịu chơi Vũ Khí của Ải Nhân Tộc…Trước cửa hang động của đám tộc nhân, hầu hết đều có lắp đặt các loại sẳn sàng đoạt mệnh người khác…  

 

Lạc Nam còn nhìn thấy vô số thương gia vận chuyển hàng hóa trao đổi Pháp Bảo các loại…  

 

“Ải Nhân Tộc so với Phích Lịch Đường không biết bên nào trâu hơn…” Trong đầu Lạc Nam đột ngột xuất hiện ý niệm quái dị…  

 

Một đám chơi bom cùng một đám chơi vũ khí, nếu choảng nhau sẽ rất thú vị…  

 

“Ồ, là nàng…”  

 

Trong tầm mắt của hắn đột ngột xuất hiện một bóng hình quen thuộc…  

 

Chính là thiếu nữ Phương Tây có tên Ái Tâm kia…  

 

Lúc này nàng ấy đang bước xuống một chiến thuyền hoa lệ vừa cập bến Ải Nhân Đảo…bên cạnh còn một đám thanh niên nam nữ sum xoe vờn quanh…  

 

Lạc Nam chỉ quan sát một chút, lập tức thu hồi ánh mắt…  

 

Mà lúc này, thân hình thanh cao của Cơ Nhã trong gương mặt thánh khiết hoàn mỹ của Bạch Tố Mai cũng rơi vào mắt bọn họ…  

 

Cả đám ánh mắt sáng rực lên, nhất là mấy tên thanh niên trong đám…  

 

“Là nàng? Không ngờ lại xinh đẹp như vậy…” Ái Tâm lẩm bẩm, ngưỡng mộ nhìn đến Cơ Nhã…hay nói đúng hơn là nhìn y phục Băng Tầm Thanh Y thanh lịch cao quý trên người nàng…  

 

Ái Tâm gặp Lạc Nam cùng tam nữ trên Quần Đảo Nga Mỹ, bị y phục trên thân các nàng hấp dẫn rất sâu…  

 

Chỉ khi tiến vào Lễ Hội Hoán Vật, tam nữ cùng Lạc Nam mới khoác vào Áo Choàng Bóng Tối che giấu thân phận…  

 

Hơi cắn lấy đôi môi mọng, Ái Tâm quyết định tiến đến…  

 

…  

 

Diễm gia…  

 

Thân ảnh phong hoa tuyệt đại xuất hiện ở phòng nghị sự, Diễm Nguyệt Kỳ lười biếng ngồi trên phượng tọa, nhìn đám lão già cổ hủ chán chường xung quanh…  

 

“Có chuyện gì? Sao tự nhiên yêu cầu bổn tọa nghị sự?” Đôi môi so với lửa còn đỏ hơn nhẹ mở, không nhanh không chậm đặt câu hỏi…  

 

“Gia chủ…ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích, vì sao vô duyên vô cớ đánh vào Lạc gia?” Một tên lão già híp mắt chất vấn, khí thế sắp đạt đến Luyện Hư Hậu Kỳ tỏa ra, hắn là Nhị trưởng lão của Diễm gia – Diễm Địa…  

 

Sáu tên còn lại ngẩng đầu nhìn, hiển nhiên chờ đợi câu trả lời của nàng…  

 

“Một cái Lạc gia mà thôi, thích đánh thì đánh, thích đi thì đi…chuyện nhỏ như vậy các ngươi cũng làm phiền bổn tọa…” Diễm Nguyệt Kỳ không hài lòng lắc đầu, phun ra một câu như vậy…  

 

“Chuyện nhỏ? Lạc gia liên hợp cùng Phàm Ẩn Tự chèn ép Diễm gia tại các thành trì, chúng ta mất đi không ít cuộc giao dịch đáng kể ngươi có biết không?” Diễm Địa hừ lạnh hỏi, thái độ có phần ương ngạnh…  

 

“Các ngươi không biết đánh chúng sao? Diễm gia e ngại bọn hắn à? Cứ đánh thoải mái, ta thay các ngươi ra mặt, đánh đến khi chúng sợ thì thôi…” Diễm Nguyệt Kỳ bá đạo nói, khí thế như bậc nữ hoàng, một câu lấy đầu quân giặc…  

 

Đám người khóe mặt co giật…  

 

“Hừ, muốn đánh nhưng phải có lý do thích đáng a, gia chủ ngươi tự tiện tấn công Lạc gia, người có lỗi trước là chúng ta…” Một tên nam tử trung niên sẳng giọng, hắn là Diễm gia Tam Trưởng Lão, Luyện Hư Trung Kỳ…có tên Diễm Phách…  

 

“Haha, tại nơi mạnh được yếu thua như Tu Chân giới, các ngươi lại quan tâm ai có lỗi trước sao?” Diễm Nguyệt Kỳ ngửa mặt cười lớn, giọng điệu pha lẫn một tia thất vọng…  

 

Diễm gia vốn là gia tộc táo bạo, một lời không hợp phải đánh mới đúng…đánh đến không chết không thôi, đánh đến khi kẻ địch sợ hãi hoặc tan xương nát thịt…đó là đạo lý bên trong công pháp chính thống của Diễm gia…  

 

Dữ dội như Lửa…  

 

Muốn tu luyện Viêm Hỏa đến mức tối đỉnh, phải có được sự liều lĩnh cuồng chiến như vậy…  

 

Nào có đám nhát gan này? Đúng là càng già càng sợ chết…  

 

Đám trưởng lão trầm mặt không nói, hiển nhiên không phản bác được lời của nàng, bất quá trên mặt cả đám đều là vẻ không phục…  

 

“Các ngươi quá làm bổn tọa thất vọng…Lạc gia cùng Phàm Ẩn Tự là một đám nhát chết mà thôi, có giỏi thì trực tiếp công vào Diễm gia xem thế nào? Chỉ âm thầm giở vài thủ đoạn nho nhỏ đã khiến các ngươi bối rối rồi sao?” Diễm Nguyệt Kỳ kiêu ngạo tràn đầy hỏi ngược lại…  

 

Thấy cả đám cúi gằm mặt không nói lời nào, Diễm Nguyệt Kỳ nhướn lấy mắt phượng, chất vấn hỏi:  

 

“Diễm Thiên đang ở đâu? Đại trưởng lão như hắn không xem bổn tọa vào mắt rồi sao?”  

 

Đám trưởng lão âm thầm khiếp đảm, vẫn là Diễm Địa cắn răng, giọng điệu ẩn chứa một tia ý nhị khác thường:  

 

“Đại trưởng lão đang bế quan đột phá Luyện Hư Viên Mãn, ngày hắn xuất quan sẽ trở thành người có chiến lực mạnh nhất Diễm gia chúng ta…”  

 

Diễm Nguyệt Kỳ nghe đến cụm từ “chiến lực mạnh nhất” trong mắt lóe lên một tia chế nhạo không ai nhìn thấy…  

eyJpdiI6IjRBTGNjOEh3THN6QnJSTTBJdDhUeVE9PSIsInZhbHVlIjoiNlZadzVkN01VaHFlbkRIR1g0U0tFTnBCTDZsUXhvR2s5N3k4YisxTCtnUmt4WU5FeWZyMlZcLzBQY3ZxbGRRc2ciLCJtYWMiOiJhNjE0ZDYwMjY5YTNlODk1NDg5NDVlNTc5NjE5MWY3MzNiZDU1M2ZhZGI4YTJmYmQyZjhlZjUzOGM1MzdlYTdjIn0=
eyJpdiI6IlgyUVphQVVnUHhWa1MrSUVZRW1rZ1E9PSIsInZhbHVlIjoicFQ1Q3prY0Q3bkk5WWk3T0V2d3l2NEt6WFBucmRjWjZcL0QzRit4MVhcL01zdjNzVmZRWUJnR01LcXBNRzFRREo4QzdFbTVvS3ErV1NRUGRtOXBXMEVmcFNHd2J2XC9oK2pJcUE3YXpKdFJoUWttNFkrM01iQTBTMlV1ZDloMitvVDdMbnlIRHIzSGtIZUhaaHNjSlcyXC9HQWxKZ3pJalNNclpSOUY2RXpJYXJaSndlSkdGbENwSDZ3YmVad1JoekFKeTlzKzB0TU1TdENGYlhEaDZRXC90WmIxZ2ZEbW1KanU3bFwvalR0a0JBNWNYY3dXTlF2VXlhZytCNVQ4UWp2TmZkMExKcnAzXC80SjdMbW4yeVJcL1E1MW1nM2FlWUJtRzk5N1wva0kyZ1E1WHNpSXp6QWgyckNXbnl4SmJxVWRpb0R2QThRcXM5SG1hbm5xK3gyRVdUdHFcL2NjQT09IiwibWFjIjoiNzg0M2RiMzYyZDM1YjUxMWE5Mjk4YWNkNjNiZGJiYWEwMTNiOWRmZjQ1MTU5M2E1MDY3MjY2MjYxYjA4ZTI4ZSJ9

“Là chuyện đáng mừng…bất quá hy vọng Diễm Thiên và các ngươi không nên để bổn tọa thất vọng a…về phần Lạc gia cùng Phàm Ẩn Tự…giết là được!”

Ads
';
Advertisement