Tô Mị yêu kiều ưm một tiếng trong cổ họng, đôi tay trắng như phấn vòng qua cổ nam nhân, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của hắn…
Hai đầu lưỡi ướt át một lần nữa tìm đến nhau, say mê quấn quít…
Trong ánh chiều tà giữa biển khơi, thời gian như đọng lại…
…
Trong gian phòng trên thuyền Cá Heo…
Trước ánh sáng huyền ảo của một viên Dạ Minh Châu, Tô Mị càng trở nên diễm lệ động lòng người, mày liễu lả lướt, mắt đẹp sáng ngời ngập nước lúng liếng, mũi quỳnh môi mọng, gò má hồng hào như trái đào chín…
Một thân bảo y ôm sát cơ thể quyến rũ, làm nổi bậc từng đường con mỹ miều mị hoặc trên cơ thể nàng…
Tô Mị ngại ngùng ngồi trên giường nệm, trái tim đập liên tục không sao ức chế được…mặc dù nàng tu luyện mị thuật, là vưu vật trong mắt vô số nam nhân, nhưng nói gì thì nói, vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa biết tư vị nam nữ là gì…
Hiện tại có cơ hội ở cùng nam nhân nàng yêu, làm sao có thể không hồi hộp?
Ngồi ở đối diện, Lạc Thần say đắm ngắm nhìn dung nhan của Bách Hoa Đại Thánh Nữ, đêm hôm nay, hắn quyết tâm biến nàng thành người phụ nữ của mình…
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mịn như tơ lụa, từ nhẫn trữ vật lấy ra hai vò rượu, Lạc Thần thâm tình nói:
“Mị Nhi, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, chúng ta mau uống rượu giao bôi…”
Tô Mị nghe hắn nói vậy, trống ngực đập càng mạnh hơn, bất quá bản tính của nàng vốn là một nữ nhân tinh quái, đè ép cảm giác xấu hổ thẹn thùng, yêu kiều cười nói:
“Uống rượu giao bôi gì chứ? người ta vẫn chưa hứa sẽ gả cho chàng!”
Lạc Thần dở khóc dở cười, lườm nàng một cái, đường hoàng mở miệng:
“Ta đã xin chỉ thị của Tam sư tỷ, được nàng ấy chấp nhận giao Mị Nhi nàng cho ta, không gả không được…”
Tô Mị giật mình, biết tam sư tỷ trong miệng hắn là ai, lắp bắp hỏi:
“Chàng nói gì với sư phụ thiếp?”
Lạc Thần cười cười, đem đối thoại giữa mình và Tô Nhan kể lại một lần…
“Đáng ghét! Sư phụ nhất định bị chàng đả kích không nhỏ!” Tô Mị nghe hắn vậy mà dùng tài sản dọa người, tức giận nhéo hông hắn thật mạnh…
Nàng là trẻ mồ côi, được đích thân Tô Nhan một tay nuôi lớn, tình cảm cả hai vừa là thầy trò vừa là mẫu tử…
Đối với tính cách như tiên tử không nhiễm bụi trần của sư phụ Tô Mị hiểu rất rõ, hầu như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh tĩnh lặng của nàng, vậy mà bị Lạc Thần ép đến không thốt nên lời, tên này quả là đáng giận mà…
Lạc Thần nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, áy náy hứa hẹn nói:
“Chuyến này đi Hải Châu về, ta sẽ đến Bách Hoa Tông đường đường chính chính cầu hôn ba người các nàng, sẽ không để Bách Hoa Tông chịu thiệt đấy, sính lễ nhất định kinh thiên hạ…!”
Tô Mị tựa đầu vào lòng hắn, trong đầu tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp, lẩm bẩm nói: “Chàng hứa rồi đó, nhớ giữ lời!”
“Đương nhiên, ta mượn chén rượu giao bôi làm lời thề, nhất định sẽ làm được!” Lạc Thần tự tin vỗ vỗ lòng ngực, nâng lên chén rượu đưa cho nàng…
“Tiện nghi cho chàng!” Tô Mị rốt cuộc chấp nhận, nâng bàn tay ngọc ngà nhận lấy chén rượi…
Hai người thâm tình nhìn nhau, vòng tay qua tay đối phương, uống cạn chén rượu…
“Tiểu Thần…” Tô Mị gương mặt ửng hồng, rượu của Trọng Vô Danh thuộc loại cực mạnh, chỉ một chén đả khiến nàng lâng lâng…
“Còn gọi Tiểu Thần?” Lạc Thần trừng mắt nhìn…
“Phu…phu quân!” Tô Mị ấp úng hồi lâu, rốt cuộc ỏn ẻn kêu nhỏ một tiếng…
“Haha, ngoan lắm bảo bối, ta dạy nàng cách uống rượu mê say nhất!” Lạc Thần hài lòng cười to…
Trước ánh mắt tò mò của Tô Mị, hắn ngửa đầu tu một ngụm rượu, sau đó bá đạo nâng lên cằm nàng, khóa kín đôi môi đó…
Ực…
Tách ra hai cánh môi mềm mịn ngọt lịm, Lạc Thần đem rượu truyền sang miệng nàng, cái lưỡi cùng lúc xâm nhập, đảo qua đảo lại…
Tô Mị bị động tác táo bạo của hắn khiến toàn thân bủn rủn, uống lấy từng ngụm rượu ngọt ngào vào bụng, bên dưới bộ vị mẫn cảm đã bắt đầu ẩm ướt…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất