Trong phủ Tam công chúa.
Lạc Nam và Băng Lam Tịch lâu ngày không gặp, như nắng hạn gặp mưa rào, hai người lao vào nhau như hận không thể biến đối phương thành một phần của bản thân mình.
Băng Lam Tịch thỏa mãn đến cực điểm, toàn thân rả rời, dù nàng có là Luyện Hư Hậu Kỳ nhưng khi cùng hắn làm chuyện này cũng trở nên mệt mỏi rả rời.
Lạc Nam yêu thương ôm lấy thê tử vào lòng, nhìn thấy nàng thỏa mãn như vậy hắn tràn ngập tự hào.
“Phu quân, cho thiếp ích kỷ một lần…chàng phải thu Phỉ Phỉ cho thiếp! để tỷ muội bọn thiếp cùng nhau hầu hạ chàng nhé?” Băng Lam Tịch cuộn tròn trong lòng nam nhân nịnh nọt nói.
“Quan hệ tỷ muội các nàng không phải vẫn luôn không tốt sao?” Lạc Nam nghĩ nghĩ hỏi, khi ở Yến Hội nàng muốn hắn mời Phỉ Phỉ về Băng Thiên đã cảm thấy kỳ quái rồi.
“Bọn thiếp chỉ cạnh tranh hơn thua nhau chứ đâu có cừu hận gì, dù sao đi nữa Phỉ Phỉ cũng là muội muội của thiếp, thiếp không đành lòng nhìn muội ấy trở thành công cụ trong tay đám già đó!” Băng Lam Tịch mềm giọng nói, tình cảm tỷ muội sao có thể nói bỏ là bỏ.
“Đám Hoàng Tử đã nhận thua, một thời gian sau Băng Dũng sẽ đăng cơ, khi đó hắn bảo vệ Phỉ Phỉ cũng được mà!” Lạc Nam kiến nghị, hắn không ngại thu thêm nữ nhân xinh đẹp lại có thiên phú cao, chẳng qua lo lắng ngày sau tỷ muội các nàng khó ở chung, muốn Băng Lam Tịch suy nghĩ cho kỹ rồi mới quyết định.
Huống hồ trên Yến Hội lần này, đích thân Lão Hoàng Đế cùng Thái Thượng Hoàng đã xác lập Băng Dũng trở thành Thái Tử, chỉ chờ tiếp nhận truyền thừa từ Hoàng Thất đem tu vi nâng lên Luyện Hư Hậu Kỳ, sau đó học tập các loại lễ nghi là chính thức đăng cơ Hoàng Đế, Băng Trường Không trở thành Thái Thượng Hoàng tiếp theo ẩn mình vào tu luyện.
“Dù đệ đệ có lập tức đăng cơ cũng phải mất thời gian để hoàn toàn nắm vững Hoàng Thất, làm sao rảnh bận tâm đến Phỉ Phỉ? huống hồ hắn còn phải âm thầm giải quyết mẫu tử Nhị Hoàng Huynh để trả thù cho mẫu thân của bọn thiếp. Hừ! đừng tưởng đứng ra đầu hàng là sẽ được khoan hồng, Nhị Hoàng Huynh hắn nghĩ thật hay!” Ánh mắt Băng Lam Tịch lấp lóe sát ý mãnh liệt.
Theo tỷ đệ Băng Lam Tịch dự tính, Đại Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử không có mâu thuẫn quá lớn với các nàng, khi Băng Dũng lên làm Hoàng Đế có thể phong bọn hắn làm Vương gia để ngày sau cống hiến cho Đế Quốc, nếu sau đó có phản tâm thì loại trừ cũng không muộn.
Nhưng còn Nhị Hoàng Tử, mâu thuẫn đã không thể hòa giải, phải triệt để diệt trừ.
Đối với chuyện này Lạc Nam không muốn nhúng sâu vào, hắn đã cho Băng Dũng cần câu rất tốt…về phần làm thế nào để câu được cá còn phải tùy thuộc vào người em vợ này.
Có hai ông cháu Hỏa Sơn cùng Trần Quân Sư ở bên cạnh trợ giúp, nếu tiểu tử Băng Dũng vẫn không làm ra trò thì thật khiến Lạc Nam thất vọng.
“Quyết định thu Phỉ Phỉ đúng không?” Lạc Nam hỏi lại lần cuối.
“Vâng, thiếp tin ngày sau chàng sẽ yêu muội ấy! cũng giống như nha đầu Linh Nhi vậy…” Băng Lam Tịch nhẹ nói ra, thầm nghĩ trước đây thiếp cũng giao Linh Nhi cho chàng, không phải chàng cũng yêu sao?
Để lấy lòng nam nhân, nàng nhẹ vươn cái lưỡi hồng hào liếm láp đầu ti hắn.
Động tác này của nàng lập tức khiến thanh hung khí một lần nữa bành trướng dữ dội bên trong nàng khiến Băng Lam Tịch biến sắc xin tha:
“Phu quân, thiếp đầu hàng! Chàng quá mạnh mẽ.”
Vì hai người chỉ là thuần túy ân ái nên không vận dụng Long Tiên Thánh Điển, nên Băng Lam Tịch vẫn còn bủn rủn tay chân.
“Khà khà không được!” Lạc Nam xoay người nàng xuống muốn tiếp tục xách thương lên ngựa.
“Nha đầu ngốc còn không mau vào! Một mình ta sẽ bị phu quân làm chết!” Băng Lam Tịch hoảng hốt hướng ra cửa sẳn giọng hô lớn.
Núp bên ngoài rình trộm Băng Linh Nhi nhất thời giật nảy mình, bất quá nàng cũng là nữ nhân hoạt bát phóng khoáng, cười hì hì tiến vào, cởi đi y phục trên cơ thể, để lộ thân hình như tạc tượng của thiếu nữ tuổi thanh xuân, thân trên chỉ mặt áo yếm…bên dưới lại mặc lấy quần lót chữ T, hút hồn đến cực điểm…
“Cô gia, để Linh Nhi và tiểu thư hầu hạ ngươi!” Băng Linh Nhi thì thào leo lên giường ôm lấy hắn.
“Hừm…”
Lạc Nam thoải mái hừ một tiếng.
Băng Lam Tịch rốt cuộc thở ra một hơi nằm ở bên cạnh hồi sức.
Lạc Nam được Băng Linh Nhi chăm sóc rất thõa mãn, liền chuyển sang âu yếm, hoà quyện cùng nàng.
“Á, cô gia…phu quân…!” Băng Linh Nhi rên lên một tiếng, đôi mắt long lanh ngập nước cắn cắn môi, nàng vốn kiên cường nên không vì đau đớn mà biểu lộ ra ngoài.
Lạc Nam thấy vậy càng thêm thương tiếc, cúi đầu hôn lấy đôi môi hồng nhuận.
“Còn đau không?” Lạc Nam nhìn Băng Linh Nhi tình cảm hỏi.
“Không, thiếp chưa từng đau, chỉ hạnh phúc thôi!” Băng Linh Nhi cười ngọt ngào.
Lạc Nam yêu thương không thôi...
Xuân sắc không sao tả hết…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất