Bách Hoa Tông vào đêm…
Bầu trời lấp lánh vô vàn ánh sao, trăng non treo cao lành lạnh, ánh sáng chiếu rọi lên muôn vàng cánh hoa, khung cảnh thơ mộng không sao tả hết.
Bên hàn đàm trong vắt, một giai nhân phá lệ tuyệt mỹ thân chỉ phủ áo choàng mỏng, khiến da thịt ngọc ngà như ẩn như hiện lộ ra, bộ bikini đỏ rực cũng dễ dàng nhìn thấu…dù sao Bách Hoa Tông chỉ toàn nữ giới nên nàng cũng chẳng ngần ngại ăn mặc thoải mái một phen.
Mái tóc đen tuyền như thác rủ xuống bên vai, đôi chân trần tinh khiết thả vào mặt nước, một đôi mắt đẹp hướng về xa xăm, lâm vào tĩnh lặng.
Mặc hồ phản chiếu ảnh nàng, khiến nó mỹ lệ hơn bao giờ hết.
Đã rất lâu rồi nàng mới được thực hiện thói quen này của mình, giống với những lần trước nàng cũng ở nơi này một mình, nhưng hiện tại trong lòng cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó rất khó tả.
Bịch…bịch…
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một thân ảnh đã ngồi xuống bên cạnh, vòng đôi tay săn chắc ôm nhẹ vòng eo lá liễu của nàng, âm thanh ôn nhu vang lên bên tai:
“Phượng Nhi, nàng thường một mình như vậy?”
Hoa Ngọc Phượng thân thể hơi cứng, bất quá rất nhanh trở nên tơi xốp mềm nhũn, cảm giác thiếu thốn kia lập tức biến mất…thân hình yêu kiều nhẹ chuyển, tìm một chỗ thoải mái tựa vào trong lòng hắn, da thịt hai người sau lớp áo mỏng như trực tiếp chạm vào nhau…
“Đệ tử Bách Hoa Tông phần lớn là trẻ mồ côi, mỗi khi sư phụ bận rộn bế quan, thiếp thường ở nơi này tịnh tâm, cảm giác rất dễ chịu.” Hoa Ngọc Phượng thở nhẹ hé môi, tính cách kiêu ngạo thường ngày đã ẩn vào trong lòng, thay vào đó là một chút cô đơn.
“Những khoảng lặng của riêng mỗi người là cần thiết, tuy nhiên ta không muốn nàng nhấm nháp dư vị của cô đơn thêm một lần nào nữa!” Lạc Nam vuốt nhẹ mái tóc thơm ngát, từng sợi tóc lướt đi trong tay mang lại xúc cảm khó tả.
Trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, Hoa Ngọc Phượng thay đổi chủ đề:
“Nhược Tuyết đâu? Không ở cùng muội ấy chạy đến chỗ thiếp làm gì?”
“Các nàng đều là vợ ta, ở cùng ai mà chẳng được?” Lạc Nam cười hỏi ngược lại, nhấc bổng nàng ngồi lên đùi hắn, cảm nhận sự đàn hồi của bờ mông sau lớp áo, như tuyên bố chủ quyền.
“Phì, ai là vợ ngươi?” Hoa Ngọc Phượng liếc xéo mắt, gương mặt xuất hiện rạng đỏ, nhan sắc khiến các ánh sao lu mờ.
“Sư phụ và tông chủ đã đồng ý đem nàng gả cho ta, còn dám chối sao?” Lạc Nam đem nàng xoay người lại ngồi đối diện với hắn, cười tủm tỉm nói ra.
“Lễ nghi các thứ còn chưa thực hiện đấy…” Hoa Ngọc Phượng kiều hừ nói, từ Huyết Linh Tông trở về bầu trời đã dần vào đêm, vì thế sáng mai Lạc Nam mới có thể chính thức hướng Bách Hoa Tông cầu hôn.
Nào ngờ tên này buổi tối chạy đến đây giết đi cô đơn thường có của nàng.
“Ta mặc kệ, dù sao nàng chạy không thoát!” Lạc Nam giở thói lưu manh, cúi đầu đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng mịn màng của nàng.
Nhất thời hương thơm mê người càng lan tỏa vào trong mũi, da thịt nhẳn nhụi khiến hô hấp của hắn có phần nóng hơn.
Thân thể yêu kiều của Hoa Ngọc Phượng đồng dạng trở nên ấm, cảm giác bờ môi của nam nhân đang lướt nhẹ trên mặt mình, từ trán đến mũi, hôn diệu dàng hai bên má, lông mi không ngừng run lên.
Rốt cuộc đúng như dự đoán, đôi môi lớn nóng như lửa của hắn hoàn toàn đặt lên khuôn miệng kiều diễm đỏ như son của nàng, bốn cánh môi nhẹ nhàng ma sát, mơn trớn nhau.
Lạc Nam nhìn mắt phượng của nàng khép hờ, ân cần âu yếm bờ môi thơm ngát, hồi lâu mới tiếp tục xâm nhập tấn công, vươn ra đầu lưỡi, va chạm trực diện hàm răng trắng ngọc đều như bắp của nàng…
Một thứ trơn nhãn ướt át đang cố chèn vào miệng mình khiến Hoa Ngọc Phượng run lên bần bật, trái tim đập hết công suất khiến nàng tận hưởng cảm xúc lạ kỳ, rốt cuộc chịu không nổi nhiệt, hé mở hàm răng.
Không bỏ qua cơ hội, như giao xà xuất động, Lạc Nam tham lam quấn chặt chiếc lưỡi đinh hương ngọt lịm của Thánh Nữ Bách Hoa Tông, từ diệu dàng đến nồng nhiệt nhấm nháp…
Hoa Ngọc Phượng chỉ cảm thấy mọi thứ trong mắt lúc này là một màu hồng, đôi tay thon dài ôm chặt vòng eo săn chắc khiến nàng cảm thấy an toàn kia, trong miệng không ngừng tiết ra hương tân ngọc dịch để nam nhân hút lấy, đồng dạng hắn cũng đem loại nước tràn đầy khí tức nam tử kia truyền vào miệng nàng…
Bên bờ hồ, đôi tình nhân say mê hôn nhau, không ngừng nhấm nháp những thứ ngọt ngào nhất từ đối phương.
Lạc Nam hít thở dồn dập, đem thân thể nàng đè xuống bên bờ hồ đầy hoa, áp thân thể săn chắc của mình lên trên...
Nhận thấy Hoa Ngọc Phượng muốn nói gì đó, Lạc Nam nhẹ nhàng tách đôi môi đã hơi sưng đỏ của giai nhân ra, yêu chiều nhìn ngắm nàng.
“Tiểu Nam, thiếp còn chưa cho chàng, làm gì muốn ăn tươi nuốt sống người ta!” Hoa Ngọc Phượng thở dốc khiến bầu ngực nhấp nhô lên xuống, ánh mắt quyến rủ ngập nước pha lẫn tức giận và xấu hổ.
Nam nhân này tấn công quá nhanh, khiến nàng thất thủ…
“Bảo bối, trăng thanh gió mát khung cảnh hữu tình, trời làm chăn đất làm giường, phu quân muốn yêu nàng!” Lạc Nam mạnh bạo xé phăng lớp áo mỏng choàng lên người nàng.
Hoa Ngọc Phượng run rẩy trước lời nói và động tác của hắn, hai tay lập tức che phủ bầu sửa, cắn răng hừ một tiếng: “Chàng quá bá đạo…”
Lạc Nam nhìn vào ánh mắt nàng đầy tình cảm: “Ta không bá đạo sao có thể được mỹ nhân kiêu ngạo như nàng, lần này rời đi huấn luyện ở tinh cầu khác không biết bao giờ trở về, nếu bỏ lỡ lần này ta sẽ tiếc nuối a!”
Hoa Ngọc Phượng nghe vậy trái tim rung lên, quả thật nàng và hắn vừa xác định tình yêu, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý đem mình cho hắn, hai người có thể nói đang như keo như sơn…
Nếu hắn đi quá lâu thì sao?
Nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc làm ra quyết định, Hoa Ngọc Phượng vốn là nữ nhân dám yêu dám hận, vươn ra đôi tay ngọc ngà của mình tiến đến đay lưng nam nhân nhẹ nhàng rút ra.
Lạc Nam thấy vậy âm thầm mừng rỡ, nàng đã bật đèn xanh lộ liễu, không tiến tới chính là ngu ngốc.
“Ưm…nhẹ một chút!”
Hoa Ngọc Phượng rên rỉ nỉ non...
Huyết hoa nở vào đêm, không biết qua bao lâu sau...
Lạc Nam thở dài một hơi sảng khoái, lúc này ngã xuống bên mặt hồ, đem thân thể yêu kiều ôm vào trong ngực…
Hoa Ngọc Phượng mỉm cười hạnh phúc, nhắm mắt lại tận hưởng dư vị cao triều mang lại.
Hai người vuốt ve an ủi giây lát, một vòng tay trắng nõn khác đột ngột ôm chặt sau lưng Lạc Nam, bầu ngực săn chắc thành thục ép vào lưng hắn…
Lạc Nam biết người này là ai, yêu thương ngắt nhẹ bàn tay nàng.
Yên Nhược Tuyết bí mật xuất hiện, môi thơm kề sát hai người, động tình tỏa hương thơm:
“Chuyện tốt như vậy sao không rủ thiếp?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất