“À, Tiểu súc sinh Bạch Thuần đó sao? thế nào? Đại súc sinh muốn lấy lại công bằng cho hắn!” Lạc Nam ra vẻ bừng tĩnh hỏi thăm.
Đám người nghe vậy một mặt mộng bức, tên này phản ứng hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn họ? không phải nên quỳ xuống van xin sao? trước một đám cường giả nghiền ép, hắn vậy mà còn dám hung hăng càn quấy…
“Muốn chết!” Bạch Chí xém chút phun ra một bụng máu, bàn tay ngưng tụ Linh Lực, muốn vồ đến Lạc Nam…
RỐNG…
Từ dưới lòng đất truyền ra âm thanh rống giận ngập trời, khiến động tác đám người toàn bộ dừng lại…
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Sa nhíu mày nhìn sang Nhị lão.
“Bẩm bệ hạ, Thái Tử muốn thử sức thu phục Dị Thổ!” Nhị Lão cung kính nói ra.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình, cho hắn một bài học cũng tốt!” Bạch Sa hừ một tiếng, không cho rằng thằng con kia của mình có thể thành công…
Bạch Liệt ánh mắt lấp lóe, dù Bạch Thiên thành công hay thất bại, đối với hắn đều có lợi…
“Trước hết xử lý tiểu súc sinh này rồi nói!” Bạch Chí không bận tâm nhiều như vậy, hắn cay Lạc Nam lắm rồi…
“Khoan đã!” Bạch Sa khoác khoác tay, nhìn Lạc Nam uy nghiêm nói:
“Văn Lang, trẫm biết ngươi làm người khôn khéo, giao ra Sa Mạc Nộ và toàn bộ tài sản trên người, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!”
Thấy Bạch Sa triệt để lộ ra bộ mặt thật, Lạc Nam cười gằn nói: “Tha cho ta một mạng? các ngươi sẽ thả ta ra sao?”
“Không thể, trẫm sẽ giam ngươi cả đời, cho ngươi ăn uống đầy đủ, không lo không nghĩ!” Bạch Sa từ tốn nói.
“Lão tử ỉa vào!” Lạc Nam cười lên ha hả, hài hước nói: “Khôn như mày quê ta xích đầy, chẳng trách trở thành thằng vô dụng bị cắm sừng!”
“Làm sao ngươi b…” Bạch Sa xém chút nữa hộc máu, đem chữ “biết” nuốt xuống cổ họng…
Đám người nhìn phản ứng của Bạch Sa, nhất thời sắc mặt cổ quái…
“Hoàng đệ, bắt lấy hắn rút gân lột da, sưu hồn!” Không muốn động thủ với con kiến hôi như Lạc Nam, Bạch Sa khoác khoác tay…
“Tiểu tử, đi chết!” Bạch Chí cười gằn dữ tợn, cơ hội này hắn đã chờ đợi lâu…
Một bàn tay cuồn cuộn linh lực, hình thành đại thủ khủng bố…hướng Lạc Nam chộp tới như muốn bắt một con gà vậy…
Nhìn công kích của Bạch Chí, ánh mắt Lạc Nam hài hước làm mặt quỷ…
Không khí trong Cảnh Địa đột ngột hạ xuống đến mức thấp nhất…
ĐÙNG…
“AA, tay của ta!” Bách Chí hét lên thảm thiết, cánh tay cấp tốc hóa thành Băng, sau đó ầm ầm vỡ vụn khiến da thịt nát bấy, lộ ra xương cốt bên trong…
Đám người sắc mặt đại biến…
Không biết từ bao giờ, bên cạnh Lạc Nam đã xuất hiện một mỹ nhân cao quý lạnh lùng đến cực điểm, Pháp Linh Trượng cầm trong tay, cánh tay Bạch Chí xém chút đã bị nàng lấy xuống…
“Hoàng hậu?” Toàn thể ngơ ngác nhìn xem tất cả, Bạch Sa ánh mắt muốn lòi ra ngoài…
Trước cái miệng trừng to của bọn hắn, Lạc Nam đem vòng eo uyển chuyển của Hoa Thanh Trúc ôm lấy, cúi đầu đặt lên môi mọng một nụ hôn…
Chụt…
Sau một nụ hôn sâu, Hoa Thanh Trúc sắc mặt hơi đỏ đẩy ra Lạc Nam, phong tình vạn chủng liếc hắn…
Tĩnh…
Tĩnh đến cực hạn…
Bọn họ vừa nhìn thấy gì? Hai người Bạch Liệt và Bạch Dương dùng sức véo mạnh mặt nhau, cơn đau khiến bọn hắn biết đây không phải nằm mơ…
“Thế nào cẩu Hoàng Đế, sừng trên đầu ngươi là do bổn thiếu gia cắm, đến giết ta đi!” Lạc Nam yêu thương vuốt ve gò má Hoa Thanh Trúc, nhìn Bạch Sa cười tủm tỉm nói ra.
Ánh mắt Bạch Sa trở nên xung huyết, một cơn thịnh nộ chưa từng có xuất hiện trong lòng ngực, như một con dã thú trọng thương ngửa đầu lên trời gầm thét:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất